chỉ là trong lúc đang đi thực tập, sinh viên cuối kì nhớ hồi chưa phải đi làm và được vướng bận cuộc hẹn mỗi Chủ Nhật với chị Phương, chị Lạc và Lớp học Hồng Xiêm.
đều đặn mỗi tuần, sinh viên cuối kì lại khoác chiếc túi tòte trật trội đựng quyển sổ chép bí kíp làm hoạ sĩ part-time, quyển sketching ngang dọc các nét chì, tập giấy màu nước mãi chưa master được và một chú khỉ bụng đầy bút và tẩy, leo (gần như) 8 tầng cầu thang đến lớp học vẽ để hóng các mẩu chiện nhiệt tình siêu li kì từ chị giáo và các bạn-anh chị học viên (mà tay vẫn vẽ đấy nhé).
mặc cho chiếc túi tòte có đựng không vừa hoạ cụ nhưng mỗi ngày đi học là một ngày vui (học hết 12 năm PT mới thấu câu này), lần nào ra về, sinh viên cuối kì lại đựng được thêm đầy ắp những trải nghiệm vẽ mới và cả những kỉ niệm đáng iu mới nữa.
nếu được hỏi câu chiện nào sinh viên cuối kì nhớ nhất thì chịu ý, vì chuyện gì cũm nhớ. Ví dụ như chuyện được chị Phương khen vẽ quả thanh long đẹp nên từ đó em ra sức luyện vẽ thanh long cho đến khi nó thành trend mới của Lớp học Hồng Xiêm. Hay là chuyện lời nguyền cả đời chưa bao giờ thắng giveaway nhưng lại lần đầu bốc số thắng được quyển sách mỹ thuật siêu hay nữa. Kể ra ở lớp, em được rấttt nhiều quà, từ ăn bánh ngọt siêu ngon của chị Emi, trà và hoa quả của lớp, rồi đến cả hoạ cụ học bổng được mọi người gói thành một món quà siêu xinh ý... Giờ kể hết các kỉ niệm thì post này sẽ rất dài
sinh viên cuối kì chỉ mún nói là muốn dành post này để cảm ơn các anh chị Lớp học Hồng Xiêmđã giúp em thích vẽ lại mặc dù trước đấy em đã nghĩ là bản thân sẽ không bao giờ có thể cầm bút chì hay cọ vẽ ngoáy ngoáy trên giấy được nữa. Em rất vui vì sau mỗi buổi học lớp M lại được nán lại ở trên lớp đến cả tiếng để được xả chuyện với mọi người, để được cảm thấy yên bình trong một không gian dù lạ nhưng lại ấm cúng và thân thuộc.
và em extra vuiiiii vì tình cảm của em dành cho vẽ được chị Phương, chị Lạc và các chú Hồng Xiêm tiếp thêm qua một câu rủ 'tuần sau đến nhà chị chơi tiếp nhé'. Với em lời rủ ấy như là một lời mời bạn đến nhà chơi, và nó dễ thương thân thiết ấm cúng vì Lớp học Hồng Xiêm đã không chỉ là lớp học vẽ đơn thuần giữa người đi học và người dạy học mà còn là nhà của những người bạn mới luôn chào đón em đến chơi
em thật ra là một người siêuuu hướng nội nên THƯỜNG XUYÊN ngại ngùng, awkward khi giao tiếp mặc dù trông em có vẻ chill hay cười (thề luôn mỗi lần nói chuyện với mọi người là nội tâm em gào lên 'ôi ngại quáaaaa'). Nhưng vì sự cute phô mai que của nhà chị Phương, mà em sẽ luôn vượt qua sự nhút nhát đó và đến chơi với mọi người. Nên tuần này đỡ bận hơn xíu, mọi người lại chờ em nhaaaaa.
Chuyện học vẽ ở Hồng Xiêm, và một vài thứ khác có thể bạn cũng thích.
(bài dài, vì hôm viết có nhiều hứng )
Cách đây đôi ba tuần, tôi hoàn thành khoá học vẽ cơ bản ở Hồng Xiêm, nơi tôi đã bắt đầu buổi học đầu tiên với chấn thương ở lưng và kết thúc với một vết bỏng ở chân. (Tự dưng cảm thấy băn khoăn không biết những thương tích này và Hồng Xiêm có liên đới gì nhau không? Thôi tạm thời bỏ qua.)
Học vẽ là một trong 3 thứ nằm trong danh sách “To learn” của tôi năm nay. Và là thứ đầu tiên được thực hiện. Cũng không hoàn toàn là chủ đích ưu tiên hơn, chỉ là, như tôi vẫn hay bảo với mentee, nếu không biết chọn cái gì trong short list thì cứ cái gì thuận tay nhất là làm thôi.
Tôi đã đi học vẽ gần như ngay sau khi nghỉ việc. Trong một buổi sáng đang lang thang tìm kiếm một lớp vẽ phù hợp, thì đột nhiên Hùng Vũ nhắn tin chị có đi học vẽ không, học ở chỗ này nè, kèm theo mấy đường link FB của lớp. Xong chúng tôi gửi tranh cho nhau xem và em tôi “khen” tranh của tôi là “đẹp chị ạ, nhưng mà hơi cứng”. Cũng hơi cay một tí, nhưng vốn dĩ bản thân chưa bao giờ mộng tưởng gì về việc trở thành hoạ sĩ nên cơn tự ái nào có cơ hội gieo mầm. Sau khi đọc hết mấy bài viết dài dằng dặc và sâu thăm thẳm về tư duy vẽ, cộng với nửa trang doạ dẫm về chuyện học ở Hồng Xiêm là game hard-core chứ không phải hoạt động chữa lành, thì tôi cảm thấy là, đúng cái mình cần đây rồi
Vì sao tôi cứ chấp niệm phải đi học vẽ lần nữa, sau khi đã hoàn thành 2 khoá học vẽ ở trung tâm B?
Cách đây tầm hơn năm mọi người cười khi tôi chia sẻ là muốn học vẽ để minh hoạ được những thứ vô tri kiểu như cái hình dưới comment. Thật sự thì tới bây giờ đó vẫn là một mong muốn của tôi. Nhưng sau này tôi nhận ra mấu chốt không hẳn là cái kết quả hữu hình đó.
Năm 18 tuổi, tôi tự ngộ ra với bản thân, rằng viết lách là thứ tự thoả mãn của kẻ ưa nghiền ngẫm. Tôi viết và viết gần như mỗi ngày, chủ yếu cho riêng mình. Nhưng thật sự, có những thời điểm mà, không gian của con chữ không đủ để biểu đạt hết những ồn ào dồn nén hay long lanh vui sướng ở bên trong.
Vẽ, là một cách thức khác để khơi thông dòng năng lượng và biểu đạt được nội tâm một cách rất… riêng tư và bớt bị phán xét. Đọc chữ thì đã được phổ cập, còn đọc tranh thì chưa. Những đường nét và mảng màu, không thúc giục người ta tư duy hay tranh luận nhiều như con chữ. Chỉ cảm nhận, thế thôi.
Vẽ vốn là một hoạt động rất tự nhiên và dễ dàng khi còn nhỏ. Đứa trẻ nào cũng từng nguệch ngoạc không màng đến ý nghĩa. Nhưng càng lớn thì mọi sự càng khác đi. Những ý niệm về chuyện đẹp xấu, những mạng lưới liên tưởng chằng chịt dán nhãn thứ này và thứ kia… càng lớn mạnh, bản năng vẽ càng lụi dần.
Cái tôi loay hoay đi tìm, chính là bản năng vẽ của mình. Nói cách khác, là cảm giác thoải mái tự do mỗi khi đặt bút xuống vẽ bất cứ thứ gì.
Cảm giác ấy, tôi không tìm được ở những khoá học trước. Ở lớp vẽ của Hồng Xiêm, tôi tìm được. Dù đến những ngày cuối cùng vẫn hay “được” cô giáo và bạn học gọi đùa là “OCD”, tôi thật sự biết bản thân mình đã có một cú “twist”. Thang đo của tôi là cảm giác sẵn sàng để vẽ bất cứ khi nào muốn vẽ.
— —
Như đã nói thì, Hồng Xiêm không có mục tiêu giúp học viên chữa lành, tôi cũng không có mục tiêu phải chữa lành cái gì khi đi học. Nhưng việc thực sự học tập nghiêm túc và cởi mở tiếp nhận những hiểu biết, kỹ năng mới trong việc vẽ thực sự mang đến những hệ quả tích cực ở một khu vực khác của ý thức và tiềm thức (giống như việc xây cầu). Việc nỗ lực hoàn thành những thứ mình chưa từng làm và đạt được những cột mốc nho nhỏ sau mỗi buổi học (đội ơn đống bài tập khó nhằn) như một cách thì thầm với bản thân lời tự động viên trong những tháng ngày tồn tại với trạng thái “vô danh tính”.
Ở một góc độ khác, hành trình học vẽ lần này, đối với cá nhân tôi mà nói, cũng là hành trình giúp tìm lại kết nối với đứa trẻ bên trong mình. Nó bao gồm hai khía cạnh: một là cắt đứt sợi dây tự phán xét bản thân, hai là thiết lập (hoặc cũng có thể là 'tái thiết') góc nhìn về thế giới xung quanh.
— —
Thế tóm lại là tôi đã học được gì? Tôi sẽ viết hết sức ngắn gọn, để tránh hết sức có thể việc làm sai lệch đi những nguyên tắc và kiến thức của lớp học.
- Điều số 1, điều cực kỳ quan trọng, đó là hãy quên hết danh tính của sự vật đi, nhìn nhận nó trong tổng thể như một miếng hình, vẽ miếng hình, không vẽ lại niềm tin của bản thân về đối tượng.
- Điều số 2, luyện tập, luyện tập và luyện tập. Đấy là cách duy nhất để bồi đắp kỹ năng.
- Điều số 3, cái gì cũng có framework, kể cả việc trông rất ngẫu hứng như vẽ.
- Điều số 4, muốn vẽ được bền, hãy dành 80% thời gian để vẽ bất cứ thứ gì mình thích và … chẳng để làm gì, 80% ấy để nuôi nội lực cho 20% tác phẩm khó “đâm đầu vào đá”, có thể tạo nên 'một cái gì đó'. Tương tự những lĩnh vực khác cũng vậy. Đặt hết năng lượng vào những đề bài khó - không - biết - khi - nào - mới - “win”, là con đường chắc chắn dẫn đến burn-out.
- Điều số 5, hãy đưa tác phẩm vào lưu thông. Cái này nghe như một câu đùa. Tuy nhiên, sau khi trải nghiệm việc mang mấy bức vẽ xíu xiu đi tặng, tôi thật sự cảm thấy việc này có ý nghĩa tích cực thật sự, nó giúp bức vẽ được “sống” một cách có giá trị hơn, và năng lượng tốt đẹp thì được trao đi đổi lại, khiến người vẽ cảm thấy yêu việc vẽ của mình hơn.
Nhìn lại thì thấy những gì mình viết ra có vẻ…không hoàn toàn là việc vẽ. Đại khái là cứ đi học đi, không bổ này thì bổ kia ấy.
Hết rồi.
--
Đây là bài viết đã được viết trong khoảng thời gian mùa hè, khi lớp học mới kết thúc. Tôi không chỉnh sửa gì vì muốn giữ nguyên tinh thần khi nó được viết ra. Bài viết này được đăng tải với ý tưởng sẽ có một vài bài chia sẻ về những trải nghiệm thú vị trong năm 2024, một năm rất có ý nghĩa với bản thân tôi. Là một mong muốn cất tiếng nói rất cá nhân, và hy vọng có thể thêm chút gia vị cho một số bạn bè vào giai đoạn chuyển tiếp năm cũ, năm mới này.
--
Hình minh hoạ: cốc cafe tôi vẽ theo ảnh. Vẽ xong thấy cũng phê
Mình đã tìm thấy Lớp học Hồng Xiêm như thế nào?
Mình có thói có thói quen follow các anh chị họa sĩ từ rất lâu rồi, đơn giản là được ngắm tranh đẹp.
Rồi một ngày đẹp trời có 1 anh chia sẻ bộ Nhật- Nguyệt của cô giáo Phương, mình thấy đẹp quá huhu chất như nước cất, mình xem hết tất cả bài của cô Phương luôn, cô học trường Mỹ Thuật Đông Dương idol của mình cũng học ở đó bà Mộng Bích, rồi tìm thấy lớp học vẽ đúng thời điểm mà mình đang loay hoay tìm chỗ học. Đến khi đăng ký thì không có lớp online. Mình còn tính toán đi từ nhà đến lớp mất bao lâu, bắt xe bus nào, học lớp nào để về nhà kịp trước khi trời tối.
Tiếc hùi hụi vì lỡ mất lớp offline, mình định bụng sẽ tìm chỗ khác học. May quá có tin nhắn lớp online và thế là mình được đi học.
Ngay từ buổi đầu tiên mình đã thấy được sáng mắt ra. Sao ngày xưa đi học cũng thú vị thế này thì có phải tốt không.
Mình ra vườn tìm chất liệu vẽ bài vẽ âm bản, ham hố vẽ lá cây ngải cứu mất cả tiếng rưỡi.
Rồi mình vẽ được nhiều hơn, nhiều hơn chút.
Mình thấy cô bé 6, 7 tuổi ham vẽ trong mình trỗi dậy sau khi bị lãng quên 2 mươi mấy năm.
Mình hay trêu chồng giờ em mới được vào đời, mới được sống thực sự này, hay ho quá, thú vị quá.
Cảm ơn cô Phương và Lớp học Hồng Xiêm.
Love you 3000 ♡♡♡
Mình học Ký hoạ tại Lớp học Hồng Xiêm
Sau khi lục tung info các lớp học vẽ ở Hà Nội cũng như được bé Meo giới thiệu là bạn em đi học chỗ này vui lắm, cười nói hiha cả buổi, mình check content page và chốt đăng ký học sau 1 tiếng. Với một đứa tay chân loạn xạ đụng đâu đổ vỡ đấy, mình luôn nghĩ bản thân không có khả năng làm ra những thứ xinh xắn. Thế mà mình lại tìm đến vẽ vời, để được học cách làm ra cái đẹp, để được ngắm cái đẹp, để được giải trí.
Lớp vẽ Hồng Xiêm của mình là một lớp khá nặng về kiến thức cũng như khối lượng bài tập. Chăm chú nghe giảng với hệ thống lý thuyết được sắp xếp khoa học, cô đọng rồi về nhà lăn lê bò toài áp dụng những điều vừa học, ta nói nó sướng gì đâu. Mình không còn chần chừ và thừ người ra cả buổi khi đặt bút vẽ nữa. Điều thay đổi lớn nhất không phải mình vẽ lên trình mà là ở tư duy và tâm lý vẽ. Bây giờ đã biết cần làm những gì để một bức tranh thành hình
Hồng Xiêm còn giúp mình biết đến và làm quen với những con người yêu nghệ thuật, vẽ siêu đẹp, hay ho, dễ thương (chính là chị Phương, bé Lạc và các bạn học của mình).
Như Phương, thân thương gọi là Emi ấy. Em đến với Hồng Xiêm vào những ngày tháng 8 có đủ đầy nắng mưa, mang theo nét vẽ tỉ mẩn mà em thường gọi là "chính con người thật của mình" và câu chuyện về vùng an toàn - nơi em vừa muốn hưởng thụ, lại vừa có những đường biên mở rộng trong đời.
Câu chuyện học vẽ của Emi được gắn với rất nhiều những suy ngẫm của em về bản thân mình, nó giống như một nhánh nhỏ trong hành trình em tự khám phá những thế giới chưa đặt tên trong chính tâm hồn đẹp đẽ và tràn đầy những sự bỏ ngỏ đang nhào nặn thành hình hài.
"𝙽𝚑𝚒̀𝚗 𝚝𝚛𝚊𝚗𝚑 𝚌𝚞̉𝚊 𝚎𝚖 𝚗𝚊̀𝚢 ... 𝚍𝚊̀𝚢 đ𝚊̣̆𝚌 𝚌𝚑𝚒 𝚝𝚒𝚎̂́𝚝. 𝙼𝚊̣̆𝚌 𝚍𝚞̀ 𝚎𝚖 𝚛𝚊̂́𝚝 𝚝𝚑𝚒́𝚌𝚑 𝚜𝚞̛̣ đ𝚘̛𝚗 𝚐𝚒𝚊̉𝚗, 𝚗𝚑𝚞̛𝚗𝚐 𝚎𝚖 𝚜𝚎̃ 𝚔𝚑𝚘̂𝚗𝚐 𝚌𝚘́ 𝚜𝚞̛̣ 𝚝𝚒𝚎̂́𝚝 𝚌𝚑𝚎̂́ 𝚝𝚛𝚘𝚗𝚐 𝚝𝚛𝚊𝚗𝚑 𝚌𝚞̉𝚊 𝚖𝚒̀𝚗𝚑 đ𝚊̂𝚞. 𝙴𝚖 𝚛𝚊̂́𝚝 𝚋𝚞𝚗𝚐, 𝚛𝚊̂́𝚝 𝚌𝚑𝚒 𝚝𝚒𝚎̂́𝚝 𝚌𝚑𝚘̂̃ 𝚗𝚘̣ 𝚌𝚑𝚘̂̃ 𝚔𝚒𝚊 𝚟𝚊̀ 𝚝𝚑𝚞̛̣𝚌 𝚜𝚞̛̣ 𝚎𝚖 𝚔𝚑𝚘̂𝚗𝚐 𝚖𝚞𝚘̂́𝚗 𝚖𝚊̂́𝚝 đ𝚒 𝚗𝚘́, 𝚟𝚒̀ 𝚗𝚘́ 𝚕𝚊̀ 𝚌𝚊́𝚒 𝚌𝚑𝚊̂́𝚝 - 𝚌𝚞̉𝚊 𝚛𝚒𝚎̂𝚗𝚐 𝚎𝚖. 𝙽𝚘́ 𝚕𝚊̀ 𝚜𝚞̛̣ 𝚍𝚞𝚢 𝚗𝚑𝚊̂́𝚝, 𝚗𝚊̆𝚗𝚐 𝚕𝚞̛𝚘̛̣𝚗𝚐 𝚞𝚗𝚒𝚚𝚞𝚎 𝚌𝚞̉𝚊 𝚎𝚖 𝚖𝚊̀. 𝙷𝚊𝚢 𝚎𝚖 𝚌𝚞̃𝚗𝚐 𝚛𝚊̂́𝚝 𝚝𝚑𝚒́𝚌𝚑 𝚜𝚞̛̣ 𝚝𝚞̛̣ 𝚍𝚘 𝚌𝚞̉𝚊 𝚋𝚊̉𝚗 𝚝𝚑𝚊̂𝚗, 𝚗𝚑𝚞̛𝚗𝚐 𝚎𝚖 𝚜𝚎̃ 𝚌𝚊̀𝚗𝚐 𝚝𝚑𝚒́𝚌𝚑 𝚑𝚘̛𝚗 𝚗𝚎̂́𝚞 𝚗𝚘́ 𝚘̛̉ 𝚝𝚛𝚘𝚗𝚐 𝚔𝚑𝚞𝚘̂𝚗 𝚔𝚑𝚘̂̉ 𝚌𝚞̉𝚊 𝚖𝚒̀𝚗𝚑, 𝚗𝚘̛𝚒 𝚎𝚖 𝚌𝚊̉𝚖 𝚝𝚑𝚊̂́𝚢 𝚊𝚗 𝚝𝚘𝚊̀𝚗. Đ𝚘́ 𝚕𝚊̀ 𝚕𝚢́ 𝚍𝚘 𝚎𝚖 𝚝𝚑𝚒́𝚌𝚑 𝚟𝚎̃ 𝚕𝚒𝚗𝚎, 𝚗𝚘̛𝚒 𝚖𝚘̣𝚒 𝚝𝚑𝚞̛́ 𝚛𝚘̃ 𝚛𝚊̀𝚗𝚐: 𝚌𝚘́ đ𝚞̛𝚘̛̀𝚗𝚐 𝚗𝚎́𝚝, 𝚌𝚘́ 𝚋𝚊𝚘 𝚚𝚞𝚊𝚗𝚑 𝚟𝚊̀ 𝚔𝚑𝚞𝚘̂𝚗 𝚔𝚑𝚘̂̉."
Và cứ như thế, em chân thành với sự thoải mái trong khuôn khổ những nét bút, chấp nhận những đối nghịch nhưng thực sự là chính em.
Ngồi trước Như Phương, trước những bộc bạch rành mạch từ tâm tưởng và nghĩ suy, tụi Xiêm được ké thêm cảm giác hạnh phúc - thứ hạnh phúc lây lan từ việc ai đó tìm kiếm được niềm vui khỏe mạnh từ việc ngắm nghía mảnh ghép của chính mình trong từng việc làm - trong việc ghé thăm không gian này, trong những bức tranh nhỏ. Để suy ngẫm, để háo hức tò mò, để đi xa hơn nữa với những điều lớn lao được xây đắp từ khoảng không gian tự cho mình thoải mái nô đùa với những yêu thích con con.
Vậy nên bạn thân mến, chuyện vẽ cũng như chuyện viết lách giãi bày hay bất cứ một thú vui nào đó mà bạn đang chọn - đôi khi nó giống như một tấm gương soi, một hồ nước lặng soi chiếu những uyển chuyển lớn lên của chính chúng mình. Ở lớp học này, chúng mình còn vụng về lắm thay nhưng luôn giữ chắc tay một mong muốn chân thật, rằng gửi tới bạn một bầu không khí hòa loãng của học thuật "mix" cùng chủ yếu là những "𝐩𝐢𝐠𝐦𝐞𝐧𝐭" 𝐧𝐢𝐞̂̀𝐦 𝐯𝐮𝐢.
"Em đã đi học 1,2,3...đến Hồng Xiêm là lớp thứ 4 em học vẽ rồi."
"Nhưng nhờ đi học Hồng Xiêm mà em mới vẽ được như thế này."
Với hội mê vẽ kí họa, những cuốn sổ vẽ như một gia tài vậy. Và Di có một gia tài đồ sộ những chiếc bánh ngọt, bữa cafe với bạn bè, và cuộc sống dễ thương của em
Rất thích xem tranh của Di, thấy những niềm vui của sự vẽ không phải nghĩ, vẽ bừa đi.
"𝙴𝚖 𝚝𝚑𝚒́𝚌𝚑 𝚛𝚊 đ𝚞̛𝚘̛̀𝚗𝚐, 𝚌𝚑𝚘̣𝚗 𝟷 𝚌𝚑𝚘̂̃ 𝚕𝚘̣̂𝚗 𝚡𝚘̣̂𝚗 𝚌𝚘́ 𝚗𝚑𝚒𝚎̂̀𝚞 𝚝𝚑𝚞̛́ đ𝚎̂̉ 𝚟𝚎̃. 𝙴𝚖 𝚝𝚑𝚊̂́𝚢 𝚟𝚎̃ 𝚋𝚊́𝚝 đ𝚞̃𝚊 𝚋𝚊̂̉𝚗 𝚛𝚊̂́𝚝 𝚕𝚊̀ 𝚑𝚊𝚢. 𝚅𝚎̃ đ𝚘̂̀ 𝚊̆𝚗 𝚎𝚖 𝚌𝚞̃𝚗𝚐 𝚜𝚘̛̣, 𝚗𝚑𝚞̛𝚗𝚐 𝚌𝚞̛́ 𝚗𝚑𝚊̆́𝚖 𝚖𝚊̆́𝚝 𝚗𝚑𝚊̆́𝚖 𝚖𝚞̃𝚒 𝚕𝚊̀𝚖 𝚋𝚞̛̀𝚊. 𝙴𝚖 𝚌𝚞̛́ 𝚟𝚊̀𝚒 𝚕𝚊̂̀𝚗 𝚗𝚑𝚞̛ 𝚝𝚑𝚎̂́ 𝚝𝚑𝚊̂́𝚢 𝚘̂̉𝚗 𝚝𝚑𝚒̀ 𝚎𝚖 𝚌𝚞̛́ 𝚟𝚎̃ 𝚝𝚒𝚎̂́𝚙 𝚝𝚑𝚘̂𝚒. 𝙴𝚖 𝚌𝚞̛́ 𝚟𝚎̃ 𝚗𝚑𝚞̛̃𝚗𝚐 𝚌𝚊́𝚒 𝚐𝚒̀ đ𝚊̣̂𝚙 𝚟𝚊̀𝚘 𝚖𝚊̆́𝚝 𝚝𝚛𝚞̛𝚘̛́𝚌, 𝚗𝚑𝚞̛ 𝚖𝚒𝚎̂́𝚗𝚐 𝚌𝚑𝚊̉, 𝚌𝚘̣𝚗𝚐 𝚛𝚊𝚞 𝚗𝚊̀𝚢,..."
Di đến với lớp Ký họa vỡ lòng của Hồng Xiêm từ năm 2020, giờ đang học lớp Hội họa ngây thơ, em cũng chọn Thiết kế Đồ họa làm ngành học của mình. Vui vì nhìn thấy chặng đường vẽ mãi không thôi của em, và vui nữa vì chúng mình biết sẽ được ngắm tranh của Di nhiều nhiều.
"Khi đi học Hồng Xiêm tranh của em bắt đầu thay đổi hẳn ý"
Vẽ, cũng như những loại sở thích khác mà người ta hay làm vì một hay rất nhiều thứ cảm giác yêu thích: thích thú, say mê hay đôi khi chỉ là cảm giác yên lặng trong một khoảng không nhất định. Trong một cuộc trò chuyện với chị Thảo, một trong những người bạn chăm chỉ nhất của chúng mình, chị nói rằng cảm giác tuyệt vời nhất, là khi tập trung vẽ đến độ quên đi cảm thức về thời gian.
Những bài tập vẽ tĩnh vật giúp chị kiên nhẫn hơn, và sau những quan sát thật tỉ mẩn từng góc cạnh, những đồ vật thường ngày bỗng trở nên mới mẻ biết bao. Chắc cũng vì thế mà tranh của chị Thảo, dù vẽ tĩnh vật, nhưng sống động, từ đường nét, tới những mảng màu sáng, tối, đậm, nhạt khác nhau.
Hẹn được chị Quỳnh Vân là một quãng đợi chờ, bởi chị ở bên Đức và là một cựu học viên chỉ hiện diện ở lớp online.
“𝐶ℎ𝑖̣ 𝑐𝑢̛́ đ𝑖 𝑐ℎ𝑜̛𝑖 𝑡𝑜̛́𝑖 1,2ℎ 𝑠𝑎́𝑛𝑔 𝑟𝑜̂̀𝑖 𝑣𝑒̂̀ 𝑛𝑔𝑢̉ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑙𝑢́𝑐, 3ℎ 𝑏𝑎̣̂𝑡 𝑑𝑎̣̂𝑦 𝑣𝑎̀𝑜 𝑙𝑜̛́𝑝”
Lời trần tình khiến ai nấy há hốc, nhưng cũng khiến mình thêm tin vào một sự kì lạ của lớp này về nhóm học viên “siêu vượt khó”. Bằng một niềm yêu kì khôi, có những người bạn xa lắc chỉ xuống Hà Nội vào ngày học hoạ rồi lại đi cả mấy chục cây số để về. Hay như chị Vân, người cách xa hàng dặm xa xôi và những múi giờ đi lệch … thì vẫn có sự liên kết với Hồng Xiêm một cách tình cờ và khăng khít.
Chị Vân có một “mạch nghĩ rất dài”. Trước đây khi mới là học viên và nhìn những bức blind contour của chị mà cô giáo cho xem, mình chỉ lờ mờ hiểu. Nhưng khi nhìn chị Vân ngồi vẽ bên ô cửa sổ mưa ì ùng thì mọi thứ dễ hiểu vô cùng vô tận. Phóng khoáng, nhẹ nhõm và tự do để “phiêu”. À, là chẳng bó mình, là định hình trong tâm khảm và cứ vậy vẽ ra thôi. Một “mạch nghĩ” mà cũng chẳng giống như là đang nghĩ, kiểu tự nhiên như mưa xuống nước chảy - nét vẽ của chị Quỳnh Vân mát lành và tinh khôi.
Cuộc phỏng vấn thật là chẳng rõ bắt đầu ở đâu, nên cũng chưa phải đã kết thúc. Có một phen chợt nhận thức được mình quên hỏi những-câu-kịch-bản rồi, bèn gợi nhắc “chị thích buổi học nào nhất ạ?”
“𝐵𝑢𝑜̂̉𝑖 𝑛𝑎̀𝑜 𝑐ℎ𝑖̣ 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑦𝑒̂𝑢, 𝑣𝑖̀ 𝑚𝑜̂̃𝑖 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑙𝑎̂̀𝑛 𝑐ℎ𝑎̣𝑚 𝑣𝑎̀𝑜 𝑐𝑎́𝑖 𝑚𝑜̛́𝑖, 𝑐ℎ𝑖̣ đ𝑒̂̀𝑢 ℎ𝑎́𝑜 ℎ𝑢̛́𝑐 𝑐𝑎̉ 𝑚𝑎̀”
Chị Quỳnh Vân hiền hoà, Hồng Xiêm và em vẫn mong sẽ gặp chị thêm nhiều lần nữa. Bất kể là ngoài trời có mưa thật to hay nắng ngỏ, thì những nét bút dài của chị vẫn là một điều để háo hức đợi mong.
Nói về việc vẽ với "đôi-mắt-lấp-lánh-ánh-sao" - đó là tất cả những gì *ting* trong đầu mình khi nhìn thấy chị Mỹ Thuần, và được ngồi cùng chị trò chuyện về việc vẽ.
Tranh của chị Thuần mềm mại và thơ mộng vô cùng, tới mức mình đã tưởng tượng đủ nhiều về những ngành nghề lãng mạn để rồi tim rớt một nhịp khi chị bảo "chị làm kiểm toán, đây là nhân cách khác của chị đấy".
Ôi chao, những con số xếp hàng cũng không che đi được niềm yêu hội họa. Sự hiện diện của chị Mỹ Thuần trong buổi chiều hôm ấy, khiến mình chẳng nhìn được gì khác ngoài một năng lượng như suối nguồn, của đôi mắt lấp lánh luôn bừng sáng khi nói về chuyện vẽ, chuyện thử màu, chuyện về những thói quen đã có sau khi học vẽ.
Chị Thuần kể đã đi học nhiều nơi lắm, đủ cho chị có lí do riêng để vẫn tiếp tục lên đường tìm kiếm một nơi đồng điệu. Rồi chị gặp cô giáo Phương và Hồng Xiêm, ban đầu là bước qua đời nhau thôi vì "chị cũng nghĩ nó cũng từa tựa như những nơi từng ghé, cho tới khi xem tranh học viên. Chị thấy nó khác, có gì đó khác lắm, cứ dị dị kiểu mỗi người một kiểu ... 𝐯𝐚̀ 𝐭𝐡𝐞̂́ 𝐥𝐚̀ 𝐜𝐡𝐢̣ đ𝐢 𝐡𝐨̣𝐜. 𝐌𝐚̣̆𝐜 𝐝𝐮̀ 𝐫𝐚̂́𝐭 𝐱𝐚!".
Cái "và thế là" của chị chính là những ngày tháng có mặt trong cả lớp offline lẫn online, từ những ngày xa xôi còn ở với giáo trình cũ cho tới hiện tại.
"Và thế là" của chị, là chọn Xiêm cho những ngày cuối tuần để duy trì cảm hứng vẽ, tách ra khỏi công việc để dành thời gian cho riêng mình, và lấy đó làm niềm vui để sẻ chia cùng hai thiên thần nhỏ. Khi chị vẽ, đám nhỏ cũng sẽ vẽ theo.
"𝙽𝚑𝚊̀ 𝚌𝚑𝚒̣ 𝚌𝚘́ đ𝚞̛́𝚊 𝚗𝚊̀𝚘 đ𝚒 𝚑𝚘̣𝚌 𝚟𝚎̃ đ𝚊̂𝚞, 𝚖𝚎̣ đ𝚒 𝚑𝚘̣𝚌 𝚕𝚊̀ đ𝚞̛𝚘̛̣𝚌 𝚛𝚘̂̀𝚒".
Cho dù là trong câu chuyện nào, ở bối cảnh nào... như mình đã kể ở trên ấy, chị Thuần khiến người ta khó định vị về những điều khác trong đời sống như tuổi tác, gia đình hay nghề nghiệp. Mình cứ trôi đi trong những sự tò mò và hứng khởi, trong sự say sưa của chị khi nói về vẽ và ngắm tranh. Và đấy, không chỉ có vẽ vời, chị Thuần còn mê tranh nữa. Chị mê như điếu đổ mấy bức tranh về căn phòng tập thể tại Xiêm, điều khiến mình lại phải bâng quơ nghĩ về cái lớp học vàng ấm này - ắt hẳn là có bùa yêu.
Dạo chơi trong những sẻ chia của chị Thuần, thú thực, mình rất khó khăn để đưa ra một lời kết. Nên nó sẽ là tạm kết vì chắc chắn một buổi chiều hôm đó là chưa đủ cho cuộc gặp gỡ với chị Thuần đâu. Chỉ đơn giản là một trong số những câu chuyện đáng yêu từ những người mến thương đã ghé thăm lớp học này, những người mang tới cho mình đây một cảm giác mạnh mẽ về mối lương duyên đẹp đẽ không có giới hạn của những tâm hồn yêu nghệ thuật, và chuyện vẽ để tự do.
Áng chiều tới muộn của một Thứ Bảy có chút âm u hôm ấy, bừng lên trong tiếng cười thích thú của chúng mình.
Em Vũ, với vẻ ngoài điềm đạm và “khá Bôn-sê-vích nhớ” (cô giáo Phương chú thích thế), nhưng kì thực, em cho mình cảm giác của một hoàng tử bé thích phiêu lưu.
“𝗘𝗺 𝗺𝘂𝗼̂́𝗻 𝗱𝗮̀𝗻𝗵 𝗻𝗮̆𝗺 𝗻𝗮𝘆 đ𝗲̂̉ 𝘁𝗿𝗮̉𝗶 𝗻𝗴𝗵𝗶𝗲̣̂𝗺, 𝗵𝗼̣𝗰 𝘁𝗮̂́𝘁 𝗰𝗮̉ 𝗻𝗵𝘂̛̃𝗻𝗴 𝘁𝗵𝘂̛́ 𝗰𝗼́ 𝘁𝗵𝗲̂̉.”
Thế nên, Vũ đến với Hồng Xiêm như một sự tình cờ trong rất nhiều sự tình cờ khác, như cách từ một sinh viên khoa Quản lý Kinh tế nhưng giờ ngồi với nhau dõng dạc: “Em giờ là một người vẽ minh hoạ này”.
“Em biết tới Hồng Xiêm qua người chị từng học, và có follow một bạn cũng từng học ở đây. Thế nên lần đó nhìn thấy thông báo tuyển sinh vào thứ 6, nên em đăng ký luôn và thứ 7 đi học luôn.” - Cậu bạn của Ký hoạ vỡ lòng số S89 ra là tới đây như thế đấy.
Không có những lý tưởng “to kếch xù”, không phải là một điều gì nhất-định-phải-thế trong khuôn phép. Lớp học nhỏ Hồng Xiêm và chị Phương, em Sơn hay những người bạn mới là tất cả những điều khiến em “thực sự cảm thấy thoải mái” để vẽ. Để hoà mình trong năng lượng của những con người “rất thích vẽ” đấy thôi. Dù bản thân em đã vẽ từ lâu rồi và thậm chí còn nắm trong tay kha khá miếng giải thưởng với tài năng của mình. Nhưng Vũ giản dị biết mấy, em xuất hiện ở đây với niềm hân hoan có thể được bao quanh là những người mến chuyện vẽ vời như chính em.
Em Vũ - hay Hoạ Thiên Thanh gợi nhắc lại cho mình về cái duyên cùng Hồng Xiêm. Rằng mình tới đây vì hai chú vẹt, vì những bức tường vàng và đỏ đan cài thật nhiều tranh … và cả vì nó là khu tập thể. Ôi những lí do nhiêu khê chẳng liên quan gì mấy, nhưng lại là đủ đầy cho một xúc cảm hạnh phúc.
Quả thật, Hồng Xiêm mang lại cho mình, cho Vũ và cho các bạn không chỉ là cách vẽ và tư duy vẽ như ban đầu quảng cáo đâu. Trời ạ, nó còn nhiều hơn thế! Hồng Xiêm là một ý niệm - ý niệm về niềm vui đơn giản có thể xuất hiện ở bất cứ đâu. Rằng đôi khi chỉ cần vừa mới bắt đầu gọt chiếc bút chì và ngẫm nghĩ một tí về thứ mình sẽ hoạ, thì đã cảm thấy niềm sướng vui lấp lánh rồi.
“𝘌𝘮 𝘵𝘩𝘪́𝘤𝘩 𝘬𝘩𝘰̂𝘯𝘨 𝘨𝘪𝘢𝘯 𝘰̛̉ đ𝘢̂𝘺, 𝘯𝘰́ 𝘭𝘢̀ 𝘵𝘩𝘶̛́ 𝘦𝘮 𝘤𝘶̃𝘯𝘨 𝘮𝘶𝘰̂́𝘯 𝘵𝘢̣𝘰 𝘳𝘢 𝘵𝘳𝘰𝘯𝘨 𝘵𝘶̛𝘰̛𝘯𝘨 𝘭𝘢𝘪. 𝘓𝘢̀ đ𝘦𝘮 đ𝘦̂́𝘯 𝘤𝘩𝘰 𝘮𝘰̣𝘪 𝘯𝘨𝘶̛𝘰̛̀𝘪 𝘬𝘩𝘰̂𝘯𝘨 𝘨𝘪𝘢𝘯 đ𝘦̂̉ 𝘵𝘳𝘢̉𝘪 𝘯𝘨𝘩𝘪𝘦̣̂𝘮 𝘯𝘩𝘶̛̃𝘯𝘨 𝘵𝘩𝘶̛́ 𝘵𝘳𝘶̛𝘰̛́𝘤 đ𝘢̂𝘺 𝘩𝘰̣ 𝘤𝘩𝘶̛𝘢 𝘵𝘶̛̀𝘯𝘨 𝘤𝘰́.”
“𝘈̀ 𝘤𝘰̀𝘯 𝘷𝘦̂̀ 𝘤𝘩𝘶𝘺𝘦̣̂𝘯 𝘭𝘢̀𝘮 𝘴𝘩𝘪𝘱𝘱𝘦𝘳, 𝘦𝘮 𝘴𝘦̃ 𝘭𝘢̀𝘮 đ𝘦̂̉ đ𝘶̛𝘰̛̣𝘤 đ𝘪 𝘯𝘩𝘪𝘦̂̀𝘶, 𝘬𝘩𝘢́𝘮 𝘱𝘩𝘢́ 𝘯𝘩𝘶̛̃𝘯𝘨 𝘯𝘨𝘰̃ 𝘯𝘨𝘢́𝘤𝘩 𝘤𝘶̉𝘢 𝘯𝘰̛𝘪 𝘦𝘮 𝘴𝘰̂́𝘯𝘨 𝘷𝘢̀ 𝘨𝘩𝘪 𝘭𝘢̣𝘪 𝘲𝘶𝘢 𝘩𝘪̀𝘯𝘩 𝘷𝘦̃ 𝘤𝘩𝘢̆̉𝘯𝘨 𝘩𝘢̣𝘯.”
Vũ còn rất nhiều dự định và vẽ minh hoạ chưa chắc là bến đỗ để nói chắc chắn ngay lúc này. Nhưng em biết và mình cũng tin, lương duyên với ngành vẽ minh họa hay sự hiện diện của em tại Hồng Xiêm sẽ luôn là cảm hứng cho những chuyến phiêu lưu tiếp theo của em.
Cuộc nói chuyện ban đầu có rất nhiều câu hỏi “phỏng vấn” cho ra dáng ra trò, nhưng cảm xúc và năng lượng đã ôm trọn chúng mình trong không gian ấy. Mình và Vũ đều cùng gật gù cười he he khi nhận ra mọi thứ ở đây thực sự hợp lý một cách tài tình, không chút khiên cưỡng.
Và thế nên là nghĩ nhiều làm gì … đến với Hồng Xiêm và VẼ THÔI, bạn mình ơi!